Skip to main content

Ở đây không có “Hành trình 5 lần apply Fulbright của cô gái 20 tuổi và trái ngọt”.

Ở đây có một cuộc đời và một người đang tận hưởng mọi khả năng có thể xảy đến với cuộc đời của cô ấy, trong đó có việc tạch Fulbright.

Bài viết này là để tổng kết và khép lại hành trình theo đuổi Fulbright của mình.

MÌNH ĐÃ NHẬN EMAIL TRƯỢT FULBRIGHT SAU 5 LẦN THEO ĐUỔI, KỂ TỪ KHI 17 TUỔI CHO ĐẾN BÂY GIỜ MÌNH ĐÃ 20.

Trong vòng phỏng vấn cá nhân, có một câu hỏi dành cho mình như sau “Hãy kể một thành tựu và một thất bại lớn nhất của bạn”.

Mình trả lời rằng thành tựu lớn nhất của mình là chính bản thân mình. Mình đã trải qua rất nhiều khoảnh khắc vui buồn trong cuộc sống, mình đi qua những chuyện như ý lẫn không như ý, mình đi qua những bài học từ dễ dàng cho đến đau nghẹn thở. Kể cả những giải thưởng to to, với mình nó không là thành tựu, thành tựu là những bài học kết tinh ở mình cơ.

Và thất bại lớn nhất, mình trả lời rằng mình không có thất bại nào. Đối với mình, khi một việc không đạt được kết quả mong đợi thì đó là dấu hiệu nói rằng lần sau mình cần cải thiện, cần làm tốt hơn. Mình thực sự chẳng xem bất cứ điều gì trong cuộc đời mình là thất bại cả, mọi chuyện xảy ra đều là vì nó nên xảy ra. Đôi khi thử không phải là để tìm đáp án đúng, mà là để loại bớt đáp án sai.

Lần trước trong bài tổng kết hành trình 4 lần app, mình vẫn khá lưỡng lự, 50/50 đối với ý định apply Fulbright lần 5, tức trong tương lai tỉ lệ mình sẽ hối hận vì không app tiếp là 50% . Bây giờ sau khi đi qua lần 5 và biết kết quả, mình đã đưa tỉ lệ đó xuống còn 0%, tức mình không hối hận gì nữa. Mình cảm thấy mãn nguyện, đong đầy, không nuối tiếc vì đã đi đến Tận Cùng, và cột máu chiến tăng đáng kể cho các mục tiêu khác (vừa dồn máu từ Fulbright qua) haha.

Mình đã yêu một vài người, nhưng mình và họ không cùng đi đến cái kết mong đợi với nhau (trong trường hợp của mình thì cái kết mong đợi là kết hôn, có một gia đình riêng và cùng nhau tung hoành đất trời với mức cam kết cao hơn). Tuy không cùng chạm đến cái kết, nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng bọn mình đã đi đến Tận Cùng và đã có tình yêu đẹp cùng nhau.

Mình đã học được những bài học gì suốt 5 kì nộp đơn qua?

1. PRACTICE MAKES PERFECT, PREPARATION MAKES CONFIDENCE

Một cách chủ quan, mình tự đánh giá mình đã làm hồ sơ vòng đơn và chuẩn bị cho vòng phỏng vấn bằng 200% khả năng của bản thân. Với hồ sơ vòng đơn, mình đưa cho mentor và hai người bạn thân đọc, góp ý chỉnh sửa cho đến khi không còn gì để sửa nữa. Với vòng phỏng vấn, mình ngồi chuẩn bị câu trả lời cho tất cả những câu hỏi có thể sẽ gặp. Mình chuốt gọt và chuẩn bị cả tiếng Anh lẫn tiếng Việt. Sau đó, mình có 3 lần mock interview với 3 người (gồm mentor, một chị là sinh viên Fulbright, một chị đã có kinh nghiệm chiến đủ thể loại học bổng trong ngoài nước) trước khi diễn ra cuộc phỏng vấn thật cùng Ban tuyển sinh. Sự chuẩn bị kĩ lưỡng này mang đến cho mình cảm giác đong đầy ở hiện tại. Mình hài lòng.

2. KHÔNG BỎ TẤT CẢ TRỨNG VÀO CÙNG MỘT RỔ VÀ ĐÓ LÀ CÁCH ĐỂ MÌNH ĐI ĐƯỜNG DÀI

Năm 12 mình tập trung và dồn lực app Fulbright đến nỗi gạt luôn chuyện ôn thi Đại học qua một bên. Lúc nhận kết quả rớt, mình thấy đất trời sụp đổ hahaha tưởng đời mình đến đấy là toi rồi. May mình đã có nền chắc và sau đó học hành chỉnh đốn kịp thời nên mọi thứ không bị chệch quỹ đạo.

Rút bài học sâu sắc từ lần đó, những lần sau mình không ngồi yên đợi Fulbright nữa, và cũng không vì app Fulbright mà bỏ bê những mảng quan trọng khác trong cuộc sống. Mình app Fulbright vì muốn trải nghiệm Giáo dục khai phóng phải không nào? Mình đi tìm các chương trình, lớp học bên ngoài cũng có tinh thần khai phóng tương tự.

Mình app Fulbright vì yêu thích tinh thần cộng đồng mà trường mang lại phải không nào? Mình quay về xây dựng mối quan hệ với từng thành viên trong gia đình, đưa sự gắn kết gia đình lên một mức cao hơn. Mình mở lòng với bạn bè ở Nhân văn. Mình củng cố mọi mối quan hệ tốt đẹp mà mình đang có, với chú bảo vệ ở chung cư, với mẹ của bạn thân, với nhân vật mà mình đi làm Phóng sự, với đồng nghiệp ở chỗ làm. Mình cũng làm quen và có kha khá bạn bè đang học ở Fulbright.

Vừa app Fulbright mình vừa duy trì việc học tốt tại Nhân văn. Tại sao không?

Vì đồng thời mình đã gia cố những cột trụ khác trong cuộc sống nên việc rớt Fulbright không ảnh hưởng gì mấy đến cuộc sống của mình. Mình vẫn học, vẫn sống, vẫn hạnh phúc, vẫn là mình, chẳng có giá trị nào giảm đi. Thế mình sợ gì nữa đâu mà không chơi tới bến hihi. Sức bền không chỉ thể hiện ở chỗ bạn đã ngã bao nhiêu lần và chọn vẫn đứng lên, nó còn thể hiện ở chỗ bạn đã chuẩn bị gì cho những cú ngã, những lần ngã sau có đỡ đau hơn những lần trước hay không.

3. MÌNH LÀ NGƯỜI QUYẾT ĐỊNH CUỘC ĐỜI MÌNH, NHƯNG ĐỒNG THỜI MÌNH CŨNG KHÔNG QUYẾT ĐỊNH NHIỀU ĐẾN VẬY

Mình quyết định có app Fulbright hay không, nhưng không quyết định mình đậu, rớt hay vô wait list.

Mình quyết định yêu một người, nhưng không quyết định họ yêu mình hay không yêu mình, hoặc cũng rất có thể vừa yêu mình vừa yêu một người khác.

Mình quyết định hôm nay sẽ đi chơi, nhưng không quyết định trời mưa hay nắng, hay vừa mưa vừa nắng.

Vậy nhiệm vụ của mình là cần nhìn được bức tranh tổng thể, dự đoán mọi khả năng có thể xảy ra và dự trù giải pháp cho nó. Càng nhiều trải nghiệm, nhiều hiểu biết thì càng dự đoán được nhiều khả năng và linh hoạt giải pháp. Mình làm tốt nhất có thể trong khả năng của mình và phần còn lại thả lỏng để anh Đời lo.

Mình từng nghe một người chị chia sẻ một nguyên tắc sau trong kịch ứng tác “Mang vào vở diễn những viên gạch chứ đừng mang vào một tòa lâu đài, bạn không biết bạn diễn của mình sẽ xây gì tiếp theo”. Tương tự, đừng giao cho anh Đời kịch bản hoàn chỉnh, bạn không biết ảnh sẽ mang gì tới cho bạn. Nương nhau mà sốnggggg.

“If you can’t control it, why are you freaking out?”

“Life doesn’t give you the people you want. It gives you the people you need, to help you, to hurt you, to love you, to leave you, and to help you grow into the person you are meant to be”. Những trải nghiệm cũng vậy, nó đến với mình để giúp mình học bài học gì đấy, trở thành người nào đấy.

4. SỐNG ĐÃ RỒI TÍNH

Trong một lần ngồi nói chuyện với bạn mình về sự mong manh của cuộc sống. Anh ấy bảo với mình rằng mọi trải nghiệm đều là may mắn, được đau khổ là may mắn, được đi lại là may mắn. Anh ấy từng chăm bố bị tai biến, đến mở mắt bố cũng không mở được dù tâm trí vẫn tỉnh và cảm nhận được xung quanh.

Nếu mình cũng rơi vào trường hợp như thế, việc rớt hay đậu một chương trình gì đó không còn quá quan trọng.

Mỗi tháng mình đều mất 10 ngày để đau ngực, đau thắt lưng trước kì kinh nguyệt, sau đó mất thêm 1 ngày đau chết đi sống lại vào ngày đầu chu kì. Những ngày đau mỏi đó gợi nhắc về số ngày ít ỏi trong tháng mình được sinh hoạt như một người bình thường.

Khi nhận thức sâu sắc rằng được-sống khỏe mạnh là một đặc quyền quá tốt đẹp mà mình đang có, mình thấy mọi việc khác đều là những áng mây bồng bềnh trôi trên bầu trời, nó chuyển động và mình thấy nó chuyển động, để biết là mình đang-sống. Và chỉ thế mà thôi. Tất cả rồi sẽ trôi đi như những áng mây. Tất cả đều hữu hạn và liên tục biến chuyển.

Sống đã rồi tính.

Leave a Reply

The Castle
Unit 345
2500 Castle Dr
Manhattan, NY

T: +216 (0)40 3629 4753
E: [email protected]